Thanh Thạch thái tử nhìn Trường Lạc thái tử, trên mặt là nụ cười ấm áp: “Vô Hoa, còn nhớ không? Tâm tình năm đó, có còn như xưa không?”
Khương Vô Hoa lại không cười, chỉ bình tĩnh đáp: “Bậc thang hoàng huynh đưa rất đẹp, nhưng trẫm vụng về, không bước lên nổi bậc thang này—”
Hắn hỏi: “Năm xưa phụ hoàng mang thương tích trở về, ngất đi trên điện, ngươi nước mắt giàn giụa, phủ phục dưới đất cầu cho phụ hoàng vĩnh thọ… Tâm tình đó, hôm nay vẫn còn chứ?”
Ánh mắt Khương Vô Lượng thoáng ảm đạm, một lúc sau mới nói: “Thực ra vẫn còn.”




